Cơ đơn quá

1. [Am] Cô đơn [Dm] quá giữa trùng trùng sóng [Am] vỗ

Trước biển [G] chiều, một mình bơ [C]

Bước lặng [Am] thầm chìm trong xa [F] vắng

Bóng đổ [Dm] dài bãi cát mênh [Am] mông

Trời [Am] buồn, mây lang [Dm] thang, người [G] buồn tim tan [Dm] nát

Chút tình nào còn [G] mang thì thôi hãy [F] quên đừng tiếc [E7] nuối

 

2. Cô đơn [Dm] quá phố hôm nay đông [Am] người

Tôi lạc [G] loài trong vùng u [C] tối

Tôi ngã [Dm] nghiêng trong [G7] nỗi khốn [C] cùng

Tôi còn [G] lại thiên đàng trống [F] rỗng

Trong cơn mê lẻ [Am] loi, tôi oằn mình chới [F] với

Khi triền [Am] miên tìm trong lãng [F] quên

Xót một [G] đời chỉ là gian [E7] dối thân [Am] tôi

 

Chorus :

Ôi cô đơn làm [F] sao trong cuộc tình lao [Am] đao

Với bao nhiêu niềm [G] đau Vết đòn thù rướm [Am] máu

Có chăng tội [Em] tình là niềm [Am] tin

Giấc mơ bình [Em] yên là câm [Am] nín

Trong đau thương lầm [F] than khi làm người phiêu [Am] lãng

Trong thân tôi nhỏ [C] nhoi có điều gì đau [Am] nhói

Cuối đoạn [Em] đời Cô đơn [Dm] quá !

Kiếp người đành phôi [Am] pha