CÓ HẸN VỚI MÙA THƯƠNG

1. Em hẹn [Em] anh về lại mùa [Em] thương.

Bên dòng Krông [Edim] Năng một chiều nắng [Am] đẹp.

Hẹn một [B7] ngày mong đợi đừng giông [Em] bão.

Cuốn mây [B7] chiều nơi nỗi nhớ có [Em] em.

 

2. Em hẹn [Em] rồi nên [E7] không thể nào [Am] quên.

Viên đá [D] cuội nhẵn mòn thương [G] nhớ.

Rừng nhớ [Am] em lá Phong Thu nhuộm [C] đỏ.

Sông cuộn [B7] trào như em từng nhớ đó [Em] anh.

 

Đã hẹn [Em] hò với [E7] nhau lưu bút ngày [Am] xanh.

Nên tháng [D7] bảy đành hanh hao nỗi [G] nhớ.

Mưa rưng [Am] rưng ướt hàng cây góc [C] phố.

Ướt thật [B7] rồi nỗi nhớ phải không [Em] anh ?

Chiều Krông [Am] Năng mây buồn giăng sắc [C] tím.

Krông Năng [D7] ơi ! một chiều mưa lộng [G] gió.

Lời hẹn [Am] xưa vẫn đọng mãi trong [G] tim .

Hay anh [Em] đã quên [E7] loài hoa cỏ [Am] dại.

Nắng rừng [B7] thông ai biết có chờ [Em] mong.

Hay hoàng [B7] hôn nhạt cả trời [Em] mây.

 

3. Anh có [D] về thăm lại chốn đơn [G] côi.

Ở nơi [C] đó một mình trong yên [Am]

Từng đêm [D] về viết tuổi thần [G] tiên.

Nên hẹn [B7] hò gặp lại mùa [Em] thương.