Cố nhân ơi giã biệt

1. Chiều lên thành [Am] phố hoa đèn

Một [F] mình tôi mòn gót đi [Am] tìm

Hương cố [F] nhân [G] những chuyện chúng [C] mình

Người [Dm] ơi, ngày [G] xưa giờ đã [Em] thành kỷ [Am] niệm.

Đời [F] tôi [A7] bao nhiêu phong [Dm] trần

Nên mấy [F] lần [G] tình yêu vụt [C] mất

Niềm cô đơn riêng [G] tư chất [E7] chồng trên bước đường

Để [F] nhiều khi ngõ [Am] hồn nghe hoang [E7] lạnh từng [Am] đêm…

 

ĐK:

Ôi ai [Am] xui gặp gỡ chi rồi [F] lỡ duyên [Am] đời

[A7] Đẹp thay giọng nói môi [Dm] cười

Tình yêu thứ [Am] nhất đã ghi sâu vào [C] tim [G] từ khi biết [Am] em.

Ai quên [G] sao niềm yêu thương ban [C] đầu

Quên [F] sao cuộc [A7] vui đêm hôm [Dm] nào

Hai đứa lặng [G] nhìn không nói một [F] lời

Nhưng hứa hẹn [E7] nhiều trong [Am] tim.

 

2. Màn đêm đã [Am] xuống lâu rồi

[F] đường khuya đã vắng thưa [Am] người

Tôi vẫn [F] đi [G] vẫn còn đi [C] tìm

Người [Dm] yêu dù [G] cho đã biết [Em] người lỗi [Am] hẹn.

[F] bao [A7] tin yêu tắt [Dm] nghẹn

Trong cõi [F] đời [G] phù du lừa [C] dối

Chỉ xin cho riêng [G] tư đôi lần thương nhớ [E7] nhiều

Khi tình yêu chúng [F] mình hôm nay [E7] thành lìa [Am] xa.