Có phải đã quá muộn màng

Từng đêm [Dm] trắng thao thức nằm ôm [Bb] ấp kí ức về cuộc tình [Gm] đã đi qua

Nào ai [C] biết ta khóc dù ta vẫn hay khóc vì cô [F] đơn nhớ em người [A7] ơi

Thà ta [Dm] đã không có còn hơn [Bb] có để mấy một người ta [Gm] đã yêu thương

Càng đau [C] đớn hơn nữa càng cay đắng hơn nữa vì tất [F] cả chỉ do mình [A7] ta.

Những [Gm] điều khi có thường ta hay [C] không thiết tha

Đến [Am] khi đánh mất thầm nghe [Dm] tim xót xa

Từng đêm [Bb] đông cô đơn chợt [Gm] khóc vì bao nuối [A7] tiếc.

 

ĐK:

[Dm] Chắc có lẽ số kiếp chỉ cho ta vậy [Gm] thôi hỡi em người ơi

[C] Sao ai không đớn đau sao ai không xót [F] xa khi bao mộng mơ trôi [A7] qua tầm tay

[Dm] Có mất mát mới biết chữ yêu thương là [Gm] chi với cuộc đời ta

[Bb] Bằng trái tim thiết [C] tha chỉ muốn em ta [A7] thứ cho những lỗi lầm xưa.

[Dm] Dẫu vẫn biết nước mắt không mang em ngày [Gm] xưa của ta về đây

[C] Em yêu ai cứ yêu, em quên ta cứ [F] quên nhưng xin đừng quên ta [A7] đã từng yêu

[Dm] Hãy cứ nói lúc đó em sai lầm vì [Gm] em trót yêu lầm anh

[Bb] Dù cuộc đời chia [C] lối nhưng xin em hãy [A7] tin ta vẫn mãi mong [Dm] chờ.