Cơn buồn gập ghềnh

Chiều đã [Am] tới rồi bóng [F] nghiêng

[G] Nghiêng cơn buồn gập [Am] ghềnh

Chiều gió [F] cuốn vàng lá [G] thu

Bừng lên nắng chứa [Am] chan.

Chiếc lá [Am] rơi âm vang rực [C] rỡ

Bóng núi [Am] đôi trở mình đứng [Dm] lên

Anh [Am] gợi lên nỗi bâng [G] khuâng

Vạt tóc em trôi vào mênh [Am] mông.

Con [C] đường dài

câu độc [Am] thoại

Chiều trôi [Dm] đi xa lắm em hiền

Em về [G] đâu mơ hồ như

câu hát ru [C] mềm.

Bồi [Am] hồi một giấc mơ [F] anh

Đi giữa [C] rừng thu chiều im bóng

Nhớ bàn [Dm] tay em xưa ngọc [Am] ngà

Anh cầm [C] lấy môi thề [Em] thốt

câu nói yêu [Am] em.

Nhặt chiếc [Am] lá đời bỗng [Dm] nghiêng

[G] Nghiêng cơn buồn gập [Am] ghềnh

Chiều phôi [F] trên màu áo [G] phai

Lạc về nơi cuối [Am] trời.

Chiếc lá [Am] rơi âm vang thổn [C] thức

Khóc môi [Am] anh thầm thì tiếng [Dm] em

Nghe [Am] buồn như tiếng ru [G] lên

Đời vắng [Em] nhau lỗi hẹn trong [Am] nhau.

* Giờ [Am] đây mùi [C] hương tàn [F] phai trong gió [Am] rồi

Còn tôi ngồi [C] nghe niềm [Dm] cô đơn lên [Am] ngôi

Giờ đây mùi [G] hương tàn [F] phai trong gió [Am] rồi

Còn [C] tôi ngồi [Dm] nghe niềm cô [Em] đơn lên [Am] ngôi.