Còn nhớ thương hoài

1. Đêm dài thầm lắng nghe hồn sầu [F] thương

[Dm] Ngẩn ngơ ngàn [Bb] mối tơ tình còn [F] vương

[Dm] Đời như chiếc [Gm] bóng lẻ loi bên [Dm] đường

Làng [Bb] quê cách chia muôn [F] trùng

Ngày về [Gm] sao vẫn mờ xa [F] quá.

Ngôi trường ngày đó tan vào mù [F] sương

[Dm] Dáng em tà [Bb] áo tơ mềm nhẹ [F] buông

[Dm] Cầm tay thổn [Gm] thức nói không nên [Dm] lời

Nhành [Bb] hoa bưởi rưng rưng [F] buồn

Ngàn đời [C7] mãi thương hoài mùi [F] hương.

 

ĐK:

Ôi [Gm] đã bao [Bb] mùa

Hoài hương ray rứt trong [Bbm] lòng

Dòng châu hoen đẫm môi [F] sầu

Tình dẫu xa ngoài tầm [C7] tay.

Còn [Bb] nhớ mây trời xưa lãng đãng [Am] trôi

Như [D7] màu sương khói thoảng [Gm] bay

Ngỡ niềm [C7] đau phủ đầy hồn [F] say.

 

2. Đông về nhìn tuyết rơi đầy trời [F] đêm

[Dm] Tả tơi màu [Bb] trắng len buồn vào [F] tim

[Dm] Đàn ai rót [Gm] khẽ khẽ rơi êm [Dm] đềm

Giờ [Bb] đây đã xa xa [F] vời

Tình nào [Gm] không đẫm nồng cay [F] đắng.

Lời bà ngày bé ru đầy hồn [F] thơ

[Dm] Võng đưa trầm [Bb] lắng bao niềm sầu [F]

[Dm] Ầu ơ tiếng [Gm] võng ngẩn ngơ u [Dm] hoài

Tìm [Bb] đâu những đêm trăng [F] mờ

Ngàn đời [C7] mãi thương hoài ngày [F] xưa.