Cứ thế hoài vương

1. Sáng nắng chiều [Dm] mưa mây gió luôn bất [Am] thường

Lạc trên con đường [Gm] đi sẽ kiếm tìm hoài chẳng [F] thấy

Mênh mông lòng [Dm] ta chợt sao thấy mong [Gm] manh rất nhiều

[Dm] Rồi tái tê phận hồng [Am] ấy.

 

2. Ôi sao tình [Dm] yêu chợt đến như giấc [Am] nồng

Phải chăng trong tình [Gm] yêu với chữ ngờ đâu biết [F] trước

Mỗi khi chiều [Dm] buông hoàng hôn tím chân [C] trời

Lòng cứ khắc [Am] khoải vì thân ta đang nhớ [Dm] ai.

 

ĐK

Tình [Dm] chết trong lặng lẽ tình [Bb] chết trong âm thầm

Tình [C] chết trong nghịch cảnh với [Bb] đôi

câu chân thành

[C] Vì khi yêu ai không [C] muốn trọn nghĩa cho tình [Am] chung

Và cả chung lối [Am7] về

Còn [Dm] khóc là còn [Bb] nhớ còn nhớ là còn buồn

Đợi [C] mãi một hình bóng cho [C] vẹn tình trăm năm không [Bb] rời

Đôi ta đã [Gm] lỡ duyên ta đã [Bb] vỡ

Còn giấc mơ hoang [Dm] đường.