Cuối cùng tôi và em

1. Em nghe không mùa [Am] đông.

Một mùa đông nói [Dm] yêu đương.

Trong đôi tay đời [C] rưng rưng [Am]

Những ánh nến giữa bóng đêm [E7] trần gian vắng [Am]

Lạ từng giọt [C] nắng lẻ loi bên [G] thềm.

Người còn ngồi [Em] hát, nhớ nhung âm [C] thầm.

Chút hương [Am] còn nhẹ vương trên tóc

Gởi cho người xa mùa đông thiết [E7] tha [Am]

Tình đã [F] đến với những chiếc lá ép trong lòng giấy.

Đời gọi [G] nhau quên đi quên đi bao nhiêu đổi [Am] thay.

Tìm cho [C] thấy bóng mây [Em] lên

Một đêm ái ân cuồng [E7] say [Am].

 

2. Trên son môi vừa [Am] phai.

Giọt sương mai vẫn [Dm] long lanh.

Trên dung nhan gầy [C] xanh em [Am]

Vẫn có những đắm đuối trong từng [E7] hơi thở. [Am]

Ngọt ngào một [C] thuở, lá xanh bên [G]

Người còn ngồi [Em] đó, dở dang bên [C] trời.

Dấu chân [Am] người một lần gieo thương khó

Giấc mơ mùa đông chợt nghe tả [E7] tơi. [Am]

Thì xin [F] giữ mãi những phút quyến luyến khi chào nhau.

Dòng nước [G] trôi đi trôi đi rơi trên ngàn [Am] sau.

Trời giông [C] bão. Tiếng yêu [E7] thương Thì xin có tôi và [Am] em.

 

ĐK:

Xin cảm [Am] ơn hoa [C] đã vì tôi mà [Am]nở.

Xin cảm [Em] ơn ai trăn [Dm] trở ngày tháng đợi [Am] chờ.

Này là nụ trinh [Dm] nguyên sẽ không bao giờ [Am] úa.

Đẹp ngàn lời [G7] thơ tôi hiến [F] dâng.

Dưới trăng một [E] đêm xanh có tình tôi câm [G] nín.

Có hồn nhiên lên [E7] tiếng thiết tha êm [Am] đềm.

 

3. Đi trong đêm mù sương.

Loài chim muông đã xa [Dm] khơi.

Ta hôn nhau lạnh đôi [C] môi.[Am]

Giấu hết nước mắt ướt trên bờ mi [E7] ấy. [Am]

Là một lần [C] cuối viết thêm tên [G] người.

Vào lòng sỏi [Em] đá biết đau không [C].

Thôi em [Am] Đời buồn tênh buông xuống

Cỏ cây ngẩn ngơ rừng xưa tiễn [E7] đưa.

Về nơi [F] có nắng ấm với những bướm hoa ngày cũ.

Về dòng [G] sông quê hương yêu thương nắng mai rực [Am] rỡ.

Và nơi [C] đó.

Dưới bóng thiên [Am] thu bình yên có [E7] tôi và [Am] em.