Đã hết duyên nợ kiếp này

1. [Am] Thôi em về đi, còn [G] chi đâu người hỡi từ [Am] nay tình ta đành chia hai đường

[F] Yêu đương ngày xưa, nồng [G] say giữa hai đứa giờ [Am] xem tựa như giấc mơ

Một [Dm] khi

câu chia lìa nhau em nói đớn đau [Am] anh cũng phải chấp nhận

Cho [F] em được nhẹ lòng [G] ôm trọn cuộc tình mới [Am] kia.

 

ĐK:

Bỏ quên thật [C] sao những đắm đuối mặn nồng lúc [G] ấy ta trao nhau

[Em] Sao không cho anh cùng người viết [Am] tiếp

câu yêu thương

[F] Sao em đành tâm, đành [G] tâm nói ra

[Em]

Câu chia lìa nhau để [Am] đau xót tim anh.

[F] Nỗi cô đơn tìm về bao đêm thức trắng

[Am] Ghé ngang qua ở lại cho thêm trống vắng

Một mình [F] anh thầm mong thời gian thật mau lướt [E7] qua.

 

2. [Am] Thôi em về đi, còn [G] chi đâu người hỡi thầm [Am] mong tình em đậm sâu bên người

[F] Cho bao niềm đau nặng [G] mang trong lòng ta dần [Am] tan cùng bao xót xa

Cuộc [Dm] tình ngày nào dành trọn cho người sẽ trôi dần [Am] xa vào trong dĩ vãng

Có lẽ duyên [F] nợ cùng người kiếp [G] này đến đây đành [Am] thôi.