Đà Lạt cuối thu

Em bây [Dm] giờ, còn nhớ thu [C] xưa,

Mờ tím hoàng [Bb] hôn, mây phủ lưng [Dm] trời.

Chiều bên [Gm] hồ, theo mây giăng lấp [Bb] lánh,

Xuân Hương mơ [A7] màng thấp thoáng ánh tà [Dm] dương.

Thu bây [Dm] giờ, còn nhớ em [C] chăng

Chiều vắng đồi [Bb] thông, hai mộ lỡ [Dm] làng

Chuyện tình năm [Bb] xưa vẫn còn khắc [Gm] khoải,

Người về [A7] đây, mà ai đó xa [Dm] rồi.

Anh bây [F] giờ vẫn nhớ thu [C] xưa,

Thung lũng yêu [Bb] thương, trăng khuyết đợi [F] chờ

Đêm mù [Gm] sương, trăng ngà không đủ [Eb] sáng

Môi hôn ngày [C] nào, còn níu được hương [F] yêu.

Đà Lạt mùa [Dm] thu, muôn đời vẫn [Gm] thế

Mà thu [A7] em, đã biền biệt xa [Dm] vời

Phiên chợ đêm [Bb] nay, thanh âm vọng miền ký [Dm] ức

Văng vẳng lời [A7] rao, ngõ vắng khuya [Dm] về.

Đà Lạt cuối [Dm] thu, dã quỳ hoa thức [Gm] giấc

Đọng lại giọt [A7] thu, ngan ngát bên [Dm] đời

Anh và [Bb] em vẫn còn mùa thu đã lỡ,

Chênh vênh [A7] buồn, chênh vênh nhớ những thu [Dm] qua.