Đà Lạt trong nỗi nhớ muộn màng

1. Đà Lạt yêu [F] dấu, tôi yêu em như yêu tình [Am] nhân

Mười năm xa [C] cách, vụt [Gm] qua [C7] như giấc mơ [F] dài [C7]

Một thời niên [Cm] thiếu, nơi [F] đây dư âm xa [Bb] xôi [Gm]

Lần trong ký [C7] ức tôi tìm đâu ngày tháng yêu [F] kiều.

Tôi [C#] yêu ghềnh [F] thác rừng thông bạt [C] ngàn

Yêu [Gm] gió lạnh khi chiều [Bb] tàn

Yêu [F] những giọt mưa giao [Gm] mùa

Tôi [Bb] yêu con dốc nên thơ một [C] thời

Yêu [Gm] khói lam trong chiều [C] vàng

Và tôi [Gm] yêu thành [C7] phố sương [F] mù.

 

2. Hồ xưa im [F] bóng mimosa rơi trong chiều [Am] phai

Rừng thông im [C] vắng chờ [Gm] nhau [C7] dưới gốc thông [F] già [C7]

Từng tà áo [Cm] trắng trinh [F] nguyên bay trong sương [Bb] mai [Gm]

Một vành nón [C7] khẽ nghiêng đợi ai một thoáng mơ [F] màng.

Tôi [C#] yêu từng [F] mái nhà bên sườn [C] đồi

Yêu [Gm] những nụ hoa dại [Bb] khờ

Yêu [F] sắc hồng hoa anh [Gm] đào

Tôi [Bb] yêu

câu hát ru tôi vào [C] đời

Đôi [Gm] mắt thương yêu mẹ [C] hiền

Đà Lạt [Gm] ơi niềm [C7] nhớ không [F] nguôi.