Đã lỡ duyên rồi

1. Yêu [D] nhau ai có ngờ tình yêu chóng tàn

Bâng [G] khuâng tôi bảo lòng tôi cố quên [D] em

[F#m] đơn mình tôi khóc [Bm] thầm

Hồn dậy [D] lên mênh mang niềm nhung [A7] nhớ

Đường vào [G] mơ anh hay thường đưa [D] đón

Đã xa [A] rồi đã lỡ xa [A7] rồi mà còn nhớ khôn [D] nguôi

 

ĐK:

Đôi lúc quên [Dm] đi cho vơi sầu đau đời [Gm] người

Nhưng khó quên [A7] đi cuộc tình mình vun tiếc [Dm] nuối

Ru tôi qua [C] thời trẻ [F] thơ

Đưa tôi qua [Dm] bờ tình đời ngàn thương vạn [A7] nhớ.

Nhưng cố quên [Dm] đi quên đi lại nhớ vô [Gm] vàn

Người đã đi [A7] rồi mà người còn trong tim [Dm] tôi

Khi cơn mưa [C] chiều quạnh [F] hiu

Bơ vơ tôi [A7] tìm người yêu người đã xa [Dm] rồi

 

2. Nhưng [D] thôi đã lỡ rồi thì thôi cũng đành

Yêu [G] anh tôi suốt đời ôm ấp tên [D] anh

Nhưng [F#m] xin trời cho chúng [Bm] mình

Đừng gặp [D] nhau khơi thêm nhiều cay [A7] đắng

Vì gặp [G] nhau tâm tư lệ hoen [D] mắt

Đã lỡ [A] rồi đã lỡ duyên [A7] rồi gặp buồn lắm ai [D] ơi.