Đà Nẵng về mùa thơ dại

Tuổi mười [C] lăm tôi tập làm người [F] lớn

Tay run [Dm] run đốt điếu thuốc đầu [C] đời

Lại rủ [Em] em uống nước dừa đá [Am] lạnh

Bờ sông [G7] Hàn mùa gió bấc lạnh [C] tê.

Tuổi hai [C] mươi tôi theo người áo [Am] trắng

Con đường bờ [F] sông lấp lánh nắng [C]

Mơ áo tiểu [Em] thư một chiều đứng [Am] ngẩn

Vai áo em [G7] sờn vì lao động Phú [C] Ninh.

Bên kia [Em] phố là nhà em ở đó

Đôi mắt [Am] buồn từng chuyến đò [Dm] ngang

Một chiều đầu [G] năm gặp người áo đỏ

Mặt nghiêm [G7] trang không thấy không [C] nhìn.

Năm tháng vụt [C] trôi làm người biệt [F] xứ

Mơ một [G7] ngày, về lại chốn [C] xưa

Rồi đến một [G] hôm, một hôm về [Am] thật

Lạ quá con [G7] đường sao như trong [C] mơ.

Ở tuổi năm [C] mươi tôi về thơ [Em] dại

Bên bờ sông Hàn đi trong nắng mai

Con nước chảy [Dm] xuôi sao lòng chảy [G] ngược

Em có nhức [G7] đầu, nghe lời tôi yêu [C] thương.