Đào hoa nặc

1. Ngọt ngào lúc [F] mới đầu [G] lâu dần…

[Am] Chẳng còn ai nhớ đến

Là vì [Dm7] ai kiếp [G7] duyên chúng ta dở [C] dang.

Lòng đầy rẫy [F] chấp niệm [G] uất hận…

[Am] Cứ ngẩn ngơ nhìn theo

Tàn hoa [Dm7] rơi tựa ánh [Em7] trăng vỡ tan từng [Am] hồi.

 

2. Cạn tình đến [F] mức buồn [G] nao lòng

[Am] Đâu ngờ người cất bước

Chẳng hiểu [Dm7] sao nước [G7] mắt vẫn không ngừng [C] tuôn

Bàng hoàng cố [F] chấp nhận [G] số phận

[Am] Tháng năm không còn nhau

Từng say [Dm7] đắm thế [Em7] nhưng cũng đã bạc [Am] màu.

 

ĐK:

Tiếc cho [F] mình tiếc cho [G] người

Dù cố [Am] gắng nhưng không danh [C] phận

Chuyện hợp [Dm7] tan nào [G7] ai biết trước được [C] đâu.

Kí ức [F] này nỗi đau [G] này

Người [Am] hãy cứ quên đi thì hơn

Họa bức [Dm7] tranh vốn [Em7] dĩ đã không cùng [Am] nhau.

 

2. Cạn tình đến [F] mức buồn [G] nao lòng

[Am] Đâu ngờ người cất bước

Chẳng hiểu [Dm7] sao nước [G7] mắt vẫn không ngừng [C] tuôn

Bàng hoàng cố [F] chấp nhận [G] số phận

[Am] Tháng năm không còn nhau

Từng say [Dm7] đắm thế [Em7] nhưng cũng đã bạc [Am] màu.

 

ĐK:

Tiếc cho [F] mình tiếc cho [G] người

Dù cố [Am] gắng nhưng không danh [C] phận

Chuyện hợp [Dm7] tan nào [G7] ai biết trước được [C] đâu.

Kí ức [Am] này nỗi đau [G] này

Người [Am] hãy cứ quên đi thì hơn

Họa bức [Dm7] tranh vốn [Em7] dĩ đã không cùng [Am] nhau.

* Biết trước không [F] thể nói nên [G] lời

Phận ta [Am] phó mặc cho duyên [C] trời

Vậy tại [Dm7] sao lại gặp [G] nhau gieo bao ác [C] mộng.

Ước mong [Am] rằng cánh chim [G] nhỏ

Sẽ tìm [Am] thấy lối thoát tự do

Dòng hồi ức [Dm7] kia có [Em7] lẽ chấm dứt tại [Am] đây.