Dấu chân địa đàng (Tiếng hát Dạ Lan)

1. Trời buông [Dm] gió và [Gm] mây về ngang bên [Dm] lưng đèo

Mùa xanh [Gm] lá, loài [Bb] sâu ngủ quên trong tóc [Gm] chiều

Cuộc đời [Dm] đó nửa đêm tiếng [Gm] ca lên như than [Dm] phiền

Bàng hoàng lạc gió mấy [Gm] miền, trùng trùng ngoài khơi nước [A7] lên sóng mềm

 

2. Ngựa buông [Dm] vó người [Gm] đi chùng chân đã [Dm] bao lần

Nửa đêm [Gm] đó lời [Bb] ca Dạ Lan như ngại [Gm] ngùng

Vùng u [Dm] tối, loài sâu hát [Gm] lên khúc ca cuối [Dm] cùng

Một đời bỏ ngõ đêm [Gm] hồng, ngoài trời còn dâng nước [A7] lên mắt [Dm] em

 

ĐK; Tiếng ca bắt [Dm] nguồn từ đất [Gm] khô

Từ mưa [Dm] gió vào từ trong đá [Gm] xưa đến bây [Bb] giờ

Mắt đã [C] mù tóc [Dm] xanh đen vần trán [Gm] thơ

Dòng sông [A7] đó loài [Dm] rong yên ngủ [C] sâu

Mới hôm [Bb] nào bão trên [A7] đầu, lời [Gm] ca đau trên [A7] cao

 

3. Ngàn mây [Dm] xám chiều [Gm] nay về đây treo [Dm] lững lờ

Và tiếng [Gm] hát về [Bb] ru mình trong giấc ngủ [Gm] vừa

Rồi từ [Dm] đó loài sâu nửa [Gm] đêm quên đi ưu [Dm] phiền

Để người về hát đêm [Gm] hồng địa đàng còn in dấu [A7] chân bước [Dm] quên.