Dẫu người cứ phụ tôi

1. [C] Em ra đi nơi phương xa hay [Em] chăng nỗi cô đơn

Như len trong [F] tim sao nghẹn ngào không thể [Em] nói thành

câu

[C] Mới hôm nao còn chung trên đường [F] về

Mà giờ một mình anh bước [Em] đi lẻ loi cớ sao [C] em phụ tình.

 

2. [C] Trong cô đơn anh nghe như con [Em] tim vỡ tan

Theo cơn mưa thu [F] rơi mưa lạnh lùng sao bôi [Em] xóa tình tôi.

[C] Nhớ xưa em hồn nhiên hơn cỏ [F] dại

Từ ngày người về nơi chốn [Em] xa phồn hoa, nỡ quên [C] đi tình xưa.

 

ĐK:

Từ [C] nay vắng bóng em rồi đó

[Am] Bước chân xưa biết nay ai đưa [Em] về

Giờ [F] em đang trong cơn say, dù [D] ai cho bao men cay

Lòng vẫn mong ngày mai em quay [G] về.

Từ [C] nay mãi cách xa người hỡi?

[Am] Tiếng yêu thương, tiếng thơ ngây thuở [Em] nào

Làm [F] sao cho tôi quên mau, tình [D] kia ghi bao ân sâu.

Người biết chăng tình [G] xưa luôn hoài [C] mong.

* Dù cho [C] em có đi thật [G] xa tôi [Am] vẫn luôn mong người về

Dù cho [Em] em cứ hay phụ tôi, tình kia [C] vẫn mãi không hề phai

Cứ vẫn [F] mong ai sẽ trở [G] về.

Dù cho [C] em có đi thật [G] xa tôi [Am] vẫn luôn mong người về

Dù cho [Em] em cứ hay phụ tôi, tình kia [C] vẫn mãi không hề phai

Cố [F] lãng quên cho [G] lệ đừng [C] rơi.