Đi qua giông bão

1. Giông [Em] bão đến rồi giọt lệ tuôn rơi

[D] ức kéo về một thời rong chơi

[C] Qua rồi thở than [Bm] gởi lên trời.

Thương [Em] những tháng ngày giọt mồ hôi rơi

Ai [D] lấy tiếng cười dặm trùng xa khơi

[C] Tơi bời gió vang [Em] siết bên đời.

Ngổn [C] ngang [Am]

Thương [Em] em còn [D] đường giờ hóa mênh [C] mông

Em [G] tìm chút hơi, chút [A] thở đâu đây

Đâu [Bm] đây hóa kiếp bụi [Em] mờ.

Đi [C] qua giông [D] bão lạc nhịp phương [Em] xa

Thấy [A] em co ro cô [Em] quạnh giữa đời

Nắng [Am] lên rồi về [Bm] với nơi yêu thương ngập [Em] trời.

 

2. Có [Em] những ước hẹn một ngày không xa

Áo [D] cưới má hồng vạn tình thêu hoa

[C] Vỡ tan rồi ai đó [Em] khuất xa rồi.

Ngẩn [C] ngơ [Am]

Thương [Em] em mối [D] tình giờ hóa hư [C] không

Em [G] tìm chút thương chút [A] thở đâu đây

Đâu [Bm] đây vang tiếng quặn thắt [Em] lòng.

Đi [C] qua giông [D] bão lạc nhịp phương [Em] xa

Thấy [A] em cô đơn chờ [Em] một bóng hình

Anh đi [Am] rồi em ngồi giữa [Bm] nơi hai ta tỏ [Em] tình.

Thương [Em] em cha [D] già mẹ ngóng tin [Em] trông

Em [G] vào nước nghiêng nước [A] ngả mênh mông

Mênh [Bm] mông nước mắt dìu bước [Em] lòng.

Đi [C] qua giông [D] bão lạc nhịp phương [Em] xa

Thấy [A] em lênh đênh trao [Em] từng hy vọng

Nắng lên [Am] rồi về với [Bm] nơi yêu thương ngập [Em] trời

Nắng lên [Am] rồi về với [Bm] nơi yêu thương ngập [Em] trời.