Dĩ vãng một loài hoa

1. Những chiều thu ấy tôi còn [Em] nhớ [C]

Nhìn đoá ti gôn đẹp vô [Em] bờ

Cài vào mái tóc thơm mùi [C] nắng

[D] Tôi đợi tôi [G] chờ bóng [C] một người lại [B7] thăm.

Nhớ rằng người ấy xưa chiều [Em] vắng [C]

Thường ngắm xa xăm thật lành [Em] lùng

Bảo rằng hoa dáng tim rạn [C] vỡ

[D] Nên sợ duyên [G] mình mai [B7] này cũng thế [Em] thôi.

 

ĐK:

Từ thu [Em] ấy đời đầy giông [C] bão

Đã cuốn trôi [Am] đi cuộc tình này

Người xa [Em] quá duyên xưa đành lỡ

Một ngày pháo [B7] cưới rắc đầy sân.

Từng thu [Em] chết rồi từng thu [C] chết

Vần giữ trong [Am] tim bóng một người

Giờ tôi [Em] biết sao hao rạn [B7] vỡ

Thì tình đã chia [Em] xa.

 

2. Nhớ hoài người ấy hay hờn [Em] dỗi [C]

Thường vuốt tóc tôi và thở [Em] dài

Thường buồn khi thấy tôi cười [C] nói

[D] Tôi nào nghĩ [G] rằng có [C] ngày tình lẻ [B7] đôi.

Chắc gì người ấy quên mà [Em] sống [C]

Từ biết tin tôi đã lấy [Em] chồng

Tình đầu tan tác như bọt [C] sóng

Buồn lắm trời [B7] ơi người ấy có còn [Em] không.