Điều đã tưởng

1. Tôi tìm [Am] tôi giữa mùa thu rã [Am] nát.

Nhặt nụ [Am] cười gắn nhạt giữa bờ [E7] môi.

Nhặt bóng [Am] tối vá vào đêm tưởng [C] tiếc.

Đếm thời [E7] gian chừng rụng mấy mươi [Am] rồi.

Tôi tìm [Am] tôi trái sầu đông đã [Am] chín.

Nhặt hồn [Am] nhiên trả lại tuổi đôi [E7] mươi.

Nhặt ký [Am] ức vá vào đêm tỉnh [C] thức.

Vực lòng [E7] đau thăm thẳm một linh [Am] hồn.

 

ĐK. Dâu bể tìm [Am] tôi cuối hạ tàn [E7] đông,

ngàn muôn cuộc [Dm] lữ đơn côi xa [C] lạ.

Nhặt nắm lọc [E7] lừa ngộ điều đã [E7] tưởng.

Ngộ điều đã [E7] tưởng.

Tôi tìm [Am] ai? Giữa trần ai xói [Am] lở.

Nhặt trời [Am] chiều thắp vụn vỡ hoàng [E7] hôn.

Nhặt chiếc [Am] lá thắp niềm yêu đã [C] tắt.

Tôi là [E7] tôi riêng lối giữa vô [A] thường.

 

2. Tôi tìm [Am] tôi trái sầu đông đã [Am] chín.

Nhặt hồn [Am] nhiên trả lại tuổi đôi [E7] mươi.

Nhặt ký [Am] ức vá vào đêm tỉnh [C] thức.

Vực lòng [E7] đau thăm thẳm một linh [Am] hồn.

 

ĐK. Dâu bể tìm [Am] tôi cuối hạ tàn [E7] đông,

ngàn muôn cuộc [Dm] lữ đơn côi xa [C] lạ.

Nhặt nắm lọc [E7] lừa ngộ điều đã [E7] tưởng.

Ngộ điều đã [E7] tưởng.

Tôi tìm [Am] ai? Giữa trần ai xói [Am] lở.

Nhặt trời [Am] chiều thắp vụn vỡ hoàng [E7] hôn.

Nhặt chiếc [Am] lá thắp niềm yêu đã [C] tắt.

Tôi là [E7] tôi riêng lối giữa vô [A] thường.