Điều khó nhất

[Em] mình cứ bước qua nhau

Ta vờ [Am] như không trông thấy nhau

Một thoáng [D] yêu thoáng nhớ đến điên dại

Bất giác một [G] điều không gì là mãi mãi.

 

Đoạn [Em] tình chóng vánh đôi ngã

Anh và [Am] em cứ thế bước qua

Đường vẫn [D] chung nhưng lối bước mãi vô trùng

Ta lặng [Em] nhìn nhau xa.

 

ĐK:

Rồi [C] sẽ phải đến lúc ta nhận [D] ra một điều

Rằng điều [Bm] khó nhất chẳng phải trao về [Em] người bao nhiêu

Cũng [C] chẳng phải tiếng nhớ thương nào [D] cũng thật lòng

Như điều ta [G] nghĩ [B7]

[C] không ai dành trọn đời cho [D] ai

Đến một [Bm] ngày mưa nặng hạt sẽ [Em] vắng con đường

Ta nhận [Am] ra rằng điều khó nhất trong cuộc [Bm] đời là [Em] lãng quên.

Chuyện [Em] mình những phút thương nhớ

Ta cùng [Am] nhau xây nên giấc mơ

Ngày biết [D] yêu biết nhớ biết mong chờ

Ta đã ôm [G] trọn vào lòng mình như thế

Rồi [C] ai mang anh đi thật xa [D] xôi

Đường muôn [Bm] lối chẳng lối dẫn ta đến [Em] nơi cùng người

Ta lại [Am] ôm vào lòng mình nỗi [Bm] đau và nỗi [Em] đau.

 

ĐK:

Rồi [C] sẽ phải đến lúc ta nhận [D] ra một điều

Rằng điều [Bm] khó nhất chẳng phải trao về [Em] người bao nhiêu

Cũng [C] chẳng phải tiếng nhớ thương nào [D] cũng thật lòng

Như điều ta [G] nghĩ [B7]

[C] không ai dành trọn đời cho [D] ai

Đến một [Bm] ngày mưa nặng hạt sẽ [Em] vắng con đường

Ta nhận [Am] ra rằng điều khó nhất trong cuộc [Bm] đời là [Em] lãng quên.