Đỉnh cao gió hú

1. Còn đây bài [C] ca lời viết chưa [Em] xong

Đàn gây buồn [D7] không chuyện lá diêu [G7] bông

Loài hoa một [F] đoá đã [C] xa chôn theo [G7] dòng

Người ra đi tìm [F] quên mặc ta nhớ [Em] mong

Ta mong được quên càng mong nhớ [D7] hơn

Cơn đau rên [G7] xiết cứ xoáy trong [C] hồn

 

2. Vì sao giờ [C] đây mình đã xa [Em] nhau

Cuộc vui dường [D7] như một giấc chiêm [G7] bao

Buồn giăng mắc [F] hơn trời [C] đầy trăng [G7] sao

Người đi với [Em] ta không qua tầm [Am] với

Mà đây đã [D7] xa như mây đầu [G7] núi

Gió [Am] cuốn mây trôi lang [G7] thang nghìn [C] đời

 

ĐK: Dù [C] biết em đi không [Em] về lòng anh vẫn [Am] đợi chờ

[Dm] Vẫn đêm đêm ngồi [G7] đây nhìn mây nước [C] lặng lờ

Tình [Am7] vốn cho ta niềm [A] tin

Mình vẫn [Dm] bên nhau dù trong [F] giấc mơ

Triền [Dm] núi cheo leo sương [C] mù, [D7] đỉnh cao gió [G7]

 

3. Lồng son nào [C] chim đã thoát bay [Em] cao

Trời xanh nào [D7] không mỏi cánh chiêm [G7] bao

Dừng nghe bước [F] chân người [C] đi lao [G7] xao

Đường xưa nắng [Em] hoa rưng rưng tà [Am] áo

Chờ cơn lốc [D7] xoáy đưa tin trời [G7] bão

[Am] chắc đôi ta quên [G7] nhau được [C] nào?