Đoạn cuối Lan và Điệp

1. Chuông chiều lại [Em] vang, cửa thiền [A] môn cắt đứt duyên hồng [Em] trần

Lan cố chôn [G] vùi, nỗi niềm [A] riêng sâu kín trong [Em] tim

Ôi sao xót [C] xa, tình [Em] yêu cứ ngỡ lâu [A] bền

Ai nỡ bội [D] vong, để [B7] ai phải khổ một [Em] đời.

 

2. Đâu ngờ ngày [Em] kia, Điệp tìm [A] Lan để nối dây tơ [Em] lòng

Nói lên nỗi [G] niềm, mà từ [A] lâu Điệp mãi vương [Em] mang

Nhưng sao trái [C] ngang, Lan làm [Em] ngơ cứ cố tránh [A] mặt

Điệp đứng thẫn [D] thờ, ôi nghẹn [B7] ngào tim lại quặn [Em] đau.

 

ĐK:

Lan [A] ơi, mối tình nghiệt oan

Khiến Điệp phải mang, cho [C] Lan, Lan khổ Lan [A] sầu

Mối duyên [F#m] đầu ai nỡ vùi [Em] sâu.

Lan [A] ơi, phút gặp lại Lan

Khóc tình dở dang, thương [C] nhau nước mắt tuôn [A] trào

Nhớ ai năm [F#m] nào, thề [B7] yêu mãi như ban [Em] đầu.

 

2. Đâu ngờ ngày [Em] kia, Điệp tìm [A] Lan để nối dây tơ [Em] lòng

Nói lên nỗi [G] niềm, mà từ [A] lâu Điệp mãi vương [Em] mang

Nhưng sao trái [C] ngang, Lan làm [Em] ngơ cứ cố tránh [A] mặt

Điệp đứng thẫn [D] thờ, ôi nghẹn [B7] ngào tim lại quặn [Em] đau.

 

ĐK:

Lan [A] ơi, mối tình nghiệt oan

Khiến Điệp phải mang, cho [C] Lan, Lan khổ Lan [A] sầu

Mối duyên [F#m] đầu ai nỡ vùi [Em] sâu.

Lan [A] ơi, phút gặp lại Lan

Khóc tình dở dang, thương [C] nhau nước mắt tuôn [A] trào

Nhớ ai năm [F#m] nào, thề [B7] yêu mãi như ban [Em] đầu.

Nước mắt tuôn [G] trào

Nhớ ai năm [D] nào, thề [B7] yêu mãi như ban [Em] đầu.