Dỗi hờn

1. Sương chiều [Am] rơi em về trong cô lẻ, mong sớm đón người yêu

Bạn bè thấy thương [Dm] thương hỏi sao em còn [E7] đứng, chờ ai mà thẹn [Am] thùng

Chiều [G] nắng tắt vội [C] vàng, đường về kết hoa [Am] đăng,

Áo tung [Dm] bay, theo chiều gió [Em] lộng

Con Thúy con [E7] Hồng nhìn em cười khẽ [Am] nói

Tôi biết [E7] rồi, cô đang đón người [Am] yêu.

 

ĐK:

Thành [A] phố huyên náo vô [F#m] tình làm em thấy lẻ [C#m] loi [A]

Ngỡ cho anh lừa [Bdim] dối, ngỡ anh không thèm [E7] tới,

Em đành nén lệ [B7] rơi. [E7]

Đâu [A] đó nghe thoáng cung [F#m] đàn buồn như rót vào [C#m] tim [A]

Em nhìn xa thầm [B7] nghĩ, anh của em chẳng [E7] lẽ,

Mau quên lời thế [A] sao? [E7]

 

2. Em giận [Am] anh, chân buồn di cây cỏ, sao không đón người ta

Vì lời nói trôi [Dm] qua hoặc quen ai rồi [E7] đó, đời đâu học chữ [Am] ngờ

Ngày [G] mai nếu gặp [C] lại, đừng gọi đến tên [Am] em

Khóc cho [Dm] xem, anh còn lỗi [Em] hẹn

Em bắt anh [E7] đền, bằng muôn lời âu [Am] yếm

Môi lỗi [E7] hẹn đặt lên tóc người [Am] yêu.