Đời Lan và Điệp (Lan và Điệp 4)

1. Người ơi chuyện [Dm] xưa Điệp yêu Lan tha [F] thiết

Khấn xin ơn trời [Gm] cao khép đôi tim vào [A7] nhau đến khi bạc [Dm] đầu

Lòng người thầm [D7] ước, mà số kiếp long [Gm] đong

Lòng trời nào [C] thấu, nên [A7] đành lỡ chuyện [Dm] lòng

[C] Nào ngờ chàng [F] say mê sang giàu phụ tình [C] nhau ôi quá thương [A7] đau.

 

2. Đời Lan từ [Dm] đây, ngàn chua cay ngang [F] trái

Mỗi khi trong hoàng [Gm] hôn thấy thương đau nhiều [A7] hơn sắt se tâm [Dm] hồn.

Rồi từ ngày [D7] đó, nàng cắt tóc đi [Gm] tu

Tình đầu đã [C] lỡ, có [A7] ai biết đâu [Dm] ngờ

[C] Nàng nhìn đời [F] bơ vơ, ôi còn gì mộng [C]

[A7] Xa bến mong [Dm] chờ.

 

ĐK: Để quên [F] đi những kỷ niệm đau [Bb] đớn

Một hôm [Gm] nào nàng [A7] gom hết đau [Dm] buồn

Đem lấp [F] vùi trong nấm [Dm] mộ cành lan và con [F] bướm [Dm]

Anh biết cho [Gm] chăng Điệp ơi, [Bb] tình duyên lỡ [A7] rồi

Đừng nên trách [Bb] đời đừng nên đến [Dm] tìm gặp người yêu ngày xưa [F] nữa

[A7] Dù nhớ thương [Dm] nhiều.

 

3. Tình yêu là [Dm] chi mà đau thương khôn [F] xiết

Những khi xa thì [Gm] thương nhớ những khi gần [A7] nhau nỡ quên sao [Dm] đành

Mộng tình đã [D7] vỡ, thương tiếc cánh hoa [Gm] lan

Nụ cười đã [C] tắt, có [A7] ai khóc cho [Dm] nàng

[C] Nàng lìa trần [F] gian, nhưng

câu chuyện Điệp và [C] Lan

[A7] Thương mãi vô [Dm] vàn.