Đời ta từ nay không lụy sầu (Dù wǒ bù dù tā – 渡我不渡她)

1. Phật dạy nhân sinh tu [Bb] đức

Giải phóng sân, hận khỏi [C] lòng

Nghiệp lực bao năm vì [Am] đâu?

Bám víu, đam mê khổ [Dm] sầu

Đường trần muôn kiếp bám [Bb] vào

Bồ-đề không thể nở [C] hoa

Dòng đời còn trôi vạn [F] nẽo

Bỉ ngạn trào dâng khó [A] qua

Hồng trần một khi vương [Bb] vấn

Chấp vướng nhân, ngã, khổ [C] sầu

Hỏi rằng lang thang vì [Am] đâu

Đắm đuối không thể quay [Dm] đầu?

Mộng tình tan theo gió [Bb] thổi

Đời người như gió bèo [C] trôi

Đời ta, từ nay không [Dm] lụy sầu!

 

2. Vì đời, ta gieo tuệ [Bb] giác

Phấn tấn nên chẳng lơ [C]

Ngày ngày tỉnh thức từng [Am] giây

Chính giác tâm không tán [Dm] loạn

Hàng ngày tu thanh thoát [Bb] thiền

Thở vào, không chấp đã [C] qua

Thở ra, chẳng lo chưa [F] tới

Giờ đây, chẳng nuối tiếc [A] chi

Hài hòa gieo nhân phúc [Bb] đức

Tha thứ, tâm buông hết [C] hận

Rộng lượng, nơi nơi bình [Am] an

Chấp pháp, bao người khó [Dm] chừa

Chấp ngã không thể hết [Bb] sầu.

Ngày ngày, quán chiếu tự [C] tâm

Đời ta, từ nay không [Dm] lụy sầu!