Đồi vàng

1. Trời thu [F] sang mây [Dm] đua hoa vàng chiều [Gm] úa

Rừng lao [C] xao thông [C7] xanh bên đồi chợt [F] hát

Và mây [Bb] trôi như [Dm] có điều gì không biết [Am] tên

Để [D7] thu về rồi sao lãng [Gm] quên

Cánh [Eb] hoa nào hườm rơi cuối [C7] đồi.

Rồi thu [F] mang cho [Dm] em thêm hồng đôi [Gm]

Rồi êm [C] êm đôi [C7] chân đi về chợt [F] mát

Mà em [Bb] ơi! Gia [Dm] Nghĩa đồi vàng len ý [Am] thơ

Đón [D7] thu mặt hồ thêm ngát [Gm] trong

Xốn [C7] xang cho lòng thêm lả [F] lơi.

 

ĐK:

Đồi [Bb] úa chiều thu [Am] rơi

[Dm] nghe thu vừa in bóng [Gm] ai

Mênh mang trong [C] lòng thêm nhớ [F] hoài

Còn [Bb] mãi mùa thu cũ

Chút [E7] hương trong ngày thu [Am] quen

Để [D7] anh trong lòng say [Gm] hương

Với [C7] hoa đâu vàng khắp [F] nơi. [C7]

 

2. Ngày em [F] đi như [Dm] hoa theo màu dần [Gm] úa

Trời không [C] xanh hoa [C7] rơi bên thềm ngõ [F] vắng

Chiều thu [Bb] ơi sao [Dm] đến đi về theo bóng [Am] rơi

Khúc [D7] thu dâng sầu trong nhớ [Gm] mong

Áo [Eb] bay bên đồi hương áo [C7] mỏng.

Ngày thu [F] đi trong [Dm] thu như còn tình [Gm] ấm

Rồi miên [C] man cơn [C7] mơ nhẹ nhàng anh [F] hát

Mùa thu [Bb] ơi sao [Dm] dấu hoa vàng trong áo [Am] em

Khúc [Dm] ca cho tình quên lãng [Gm] du

Tiếc [C7] cho thu vừa nghe thoáng [F] rơi.