Đông tàn phai

1. [G] Hôm nay trời vào [G] Đông mà em chợt [Em] thấy ấm áp trong [Am] lòng

[Am7] Phải chăng vì anh [D] hứa rằng anh sẽ [D7] đến thăm em chiều [G] nay

[G7] Tuyết từng hồi rơi [C] rơi, ánh chiều buông [Bm] lơi cho [D] hồn ngất [G] ngây

[Am] Tim rộn ràng trông [Am7] ngóng, mong chờ anh [D7] đến từng phút từng [G] giây.

 

2. [G] Nhưng sao giờ anh [G] đâu, mình em một [Em] bóng héo hắt u [Am] sầu?

[Am7] Tuyết rơi ngập muôn [D] lối, hoàng hôn chợt [D7] tắt thương cho tình [G] em

[G7] Gió lạnh lùa qua [C] tim, bốn bề lặng [Bm] im anh [D] nào thấy [G] đâu

[Am] Anh vô tình không [Am7] nhớ cho hồn buốt [D7] giá theo ngàn tuyết [G] rơi.

 

ĐK: [G] Anh yêu ơi, sao [Bm] quá hững hờ [Em] để tình em xót [G] xa

[Am] Bao yêu thương dâng [Am7] hết cho người, [D] giờ mình em đơn [D7] côi

[G] Trong mênh mông tuyết [Bm] trắng khắp trời [Em] người ơi có hay [G] chăng

[Am] Em yêu anh, yêu [Am7] mãi muôn đời, [D7] dù Đông có tàn [G] phai.

 

3. [G] Em vẫn ngồi nơi [G] đây chờ mong người [Em] đến sưởi ấm tâm [Am] hồn

[Am7] Phố Đông buồn hiu [D] hắt, mình em một [D7] bóng cô đơn buồn [G] tênh

[G7] Hỡi người tình em [C] yêu, gió lạnh đìu [Bm] hiu anh [D] giờ chốn [G] nao

[Am] Cho tim này thổn [Am7] thức, mong chờ muôn [D7] kiếp riêng hình bóng [G] anh.