Đông và anh

1. Anh [C] đã từng sống những ngày hồn [G] nhiên

Ta [Am] nói cười, ngỡ mãi là bình [Em] yên

Rồi mai thức [F] giấc cơn mơ này trôi xa

Mặc lên chiếc [Fm] áo em đan ngày hôm qua

Chờ em góc [Dm] phố thân quen, nghe em nói: anh [G] à.

 

2. Anh [C] lúc này sống những ngày dở [G] dang

[Am] ức nào trôi xa cùng từng [Em] nỗi miên man

Tập quen mỗi [F] tối lang thang mình anh thôi

Tập quên những [Fm] lối xưa em về

Tập quen với [Dm] những đơn côi lặng im đến [G] thế.

 

ĐK:

Lặng nhìn [C] em trên phố bao giọt mưa [G] rơi

Anh nghe mùa đông lạnh [Am] giá đôi tay ngập ngừng vì [Em] em chẳng thể với

Một [F] giấc mơ dài một [Fm] thoáng ngây dại

Rồi [Dm] cũng theo ai mang em về nơi xa [G] xôi.

Lặng nhìn [C] em trên phố bao giọt mưa [G] rơi

Anh nghe mùa đông buốt [Am] giá đôi chân mình anh lạc [Em] giữa đêm

Sẽ [F] có một người trao [Fm] em từng hơi ấm

Sẽ [Em] có một người về [A7] với em khi cần

Mùa [Dm] đông không em anh nghe [G] con tim mình lạnh [C] căm.