Dư âm mùa xuân (Tàn xuân)

1. Nghe gió [C] xuân chợt lòng mình thương nhớ

Tìm thấy [F] đâu những ngày sống nên [C] thơ

Mùa xuân [F] ơi đi qua trong cõi [G] đời

Hương xưa tàn úa [C] rồi tiếc cũng đành [F] thôi

Nói không nên [C] lời, thời gian đi [G7] mãi chất lên vai đời [C] tôi.

 

2. Thương nhớ [C] ai trong mùa đào năm ngoái

Hình dáng [F] xưa ân tình vẫn chưa [C] phai

Kỷ niệm [F] ơi tim tôi còn nhớ [G] hoài

Dư âm làm sống [C] lại những ngày mộng [F]

Mỗi khi xuân [C] tàn lòng mình tưởng [G7] nhớ đến mối duyên bẽ [C] bàng.

 

ĐK:

Hoa xuân [F] rơi khắp [Em] vùng trời quê [Dm] hương

[G] Hồn chơi [F] vơi buồn [G] buồn, mơ người mình [C] thương

Tàn [G] xuân ai đi hẹn trở [F] về, từng mùa trông não [C] nề

Ngoài trời hoa xuân [Dm] rơi,

Lòng [G7] mình nghe đơn côi nhớ xa [C] xôi

[Am] Bàng hoàng xao xuyến thương nhiều [G7] thôi.

 

3. Hương cố [C] nhân vọng về mùa xuân thắm

Màu áo [F] xanh năm nào nhớ khôn [C] nguôi

Ngày xa [F] nhau ai đi về cuối [G] trời

Chia tay chẳng nửa [C] lời cuối xin thượng [F] đế

Chứng minh một [C] lần, tàn xuân hoa [G7] lá úa rơi như lòng [C] tôi.