Dừng lại và quên thôi (Kẻ độc hành OST)

1. Chạm vào [Am] đêm vầng trăng mờ [Em]

Khẽ như [F] sương ôm trọn con [C] đường

Tình yêu [Dm] dẫu có cô độc [Am] khác thường

Trái [B7] tim vẹn nguyên yêu [E7] thương.

 

2. Tình [Am] yêu từ trong trái tim [Em] người

Rồi dông [F] bão xô cuộc [C] đời

Nụ cười [Dm] với mặt trời đã [Am] xa vời

Nước [B7] mắt nhòa [E7] đơn [Am] côi.

T-ĐK:

Thì ra đau là [Dm] thế

Đắng [G] cay vùi [Em] chết đi tình [F] yêu

[Dm] Dẫu là trần gian nắng ngời

Ta lạc trong bóng [E7] tối.

 

ĐK:

Đường dù [Am] xa phải [Em] nhận ra

[F] Bầu trời của chính [C] ta

Tình yêu [Dm] lỡ có chôn vùi [Am] thân mình

Thì [B7] linh hồn đừng lạc [E7] lối.

Dừng lại [Am] thôi và [Em] quên thôi

Để [F] trái tim được [C] luân hồi

[Dm] Quên đi những chuyện [Am] qua rồi

[B7] Sẽ bình [E7] yên [Am] thôi.

T-ĐK:

Thì ra đau là [Dm] thế

Đắng [G] cay vùi [Em] chết đi tình [F] yêu

[Dm] Dẫu là trần gian nắng ngời

Ta lạc trong bóng [E7] tối.

 

ĐK:

Đường dù [Am] xa phải [Em] nhận ra

[F] Bầu trời của chính [C] ta

Tình yêu [Dm] lỡ có chôn vùi [Am] thân mình

Thì [B7] linh hồn đừng lạc [E7] lối.

Dừng lại [Am] thôi và [Em] quên thôi

Để [F] trái tim được [C] luân hồi

[Dm] Quên đi những chuyện [Am] qua rồi

[B7] Sẽ bình [E7] yên [Am] thôi.

* [F] Ai dù sẽ là [G] ai

Sẽ [Em] vẫn thương chẳng nghi [Am] ngại

Hạnh [Dm] phúc là những [B7] tháng ngày

[E7] Còn một người yêu thương ta [F] mãi. [E7]

Tăng tone [Am] -> [Bbm]

 

ĐK2:

Chạm vào [Bbm] đêm vầng trăng mờ [Fm]

[F#] Màn sương phải [C#] quên con đường

[Ebm] Dẫu có cô độc [Bbm] khác thường

Sẽ [C7] có người thương hơn [F7] trước.

Bầu trời [Bbm] trong lồng tim bình [Fm] yên

Dẫu cho [F#] mưa xóa nhòa hy [C#] vọng

Nụ cười [Ebm] sẽ lại hồng dưới [Bbm] mặt trời

Sẽ [C7] sáng ngời [F7] không [Bbm] thôi

Nụ cười [Ebm] sẽ lại hồng dưới [Bbm] mặt trời

Sẽ [C7] sáng ngời [F7] không [Bbm] thôi.