Đường đưa bước em đi

1. [A] Đường đưa buớc em đi đã tinh cầu nghìn năm cách [D] chia

[E7] Lòng có sắc son ghi cũng một đời xa nhau từ [A] đó

Hồn [D] ta như rừng đông đã từng phen chết trong bão [A] bùng

Chim khôn nghe rừng [E7] không đã ruổi giong chốn xa muôn [A] trùng

 

2. Đời muôn hướng bơ [A] vơ thôi còn gì mà nuôi ước [D]

[E7] Tình như tháng năm xa đã một ngày chôn sâu lần [A] nữa

Này [D] em nghe gì không đêm nhiều khi tối tăm hãi [A] hùng

[E7] Chim bay chim bay [Bm] chừng mây [F#m] trôi mây trôi [E7] dường

Đổ về một phương nhớ trong [A] lòng

 

ĐK: Đường [D] đi không nẻo về

Người xa như chết [A] đi từ [C#m] nay

Lòng [E7] đã lắm ê [Bm] chề

Trời [E7] đất có mong gì nữa [A] đây

 

3. [A] Tình như bó hoa xuân đã cho người niềm vui chứa [D] chan

[E7] Và có lúc che ngang trên mặt người như khăn buộc [A] mắt

[D] đau thương ngổn ngang giấu mình [E7] sau xót xa bẽ [A] bàng

Nhưng [E7] đôi khi ta [Bm] còn nghe [F#m] len trong tâm [E7] hồn

Lời thì thầm "Xin cám ơn [A] tình" (Một lời thầm ơn phút tương [A] phùng)