Đường về khuya

1.Đường [D] khuya vắng [Bm] người mến thương [D] xa rồi

Mình [G] tôi lắng [Em] hồn theo tiếng [D] mưa rơi

Lối [Em] về còn là [G] bao hình [F#m] bóng

Nhớ lúc chia tay giữa đêm sương [Bm] mờ bùi ngùi thôi chẳng [Em] nói

Bóng ai xa [A7] rồi còn ai đứng nhìn [D] theo.

 

2. Người [D] đi nhớ [Bm] gì giữa đêm [D] kinh kỳ

Trời [G] khuya có [Em] người mơ bước ai [D] đi

Suối [Em] đồi cùng rừng [G] xanh vạn [F#m]

Gió núi mưa tuôn xe đôi vai [Bm] nặng vì tình non tình [Em] nước

Ước mơ mai [A7] về kể nhau hết chuyện [D] xưa.

 

ĐK: [G] Đêm lắng [Em] chìm vào ngàn xa cuối [F#m] trời những hạt mưa [D] rơi

[Em] Trên lối mòn còn mình tôi nhớ [A7] người ngàn phương xa [D] vắng

[G] Bên ánh [Em] đèn mờ nẻo khuya vắng [F#m] người vẫn còn mưa [D] tuôn

[Em] Nghe gió lạnh về mà xao xuyến [A7] lòng chan chứa tình [D] thương

 

3. Người [D] đi phố [Bm] buồn nhớ thương [D] giăng mờ

Người [G] ơi biết [Em] rằng nơi chốn xa [D] xưa

[Em] người tìm vần [G] thơ mà [D] ghép

Tiễn bước ai đi xông pha muôn [Bm] trùng để ngày mai về [Em] đây

Nối

câu duyên [A7] lành mà vui nốt ngày [D] xanh.