Duyên nợ chỉ là cái cớ

[Am] Bầu trời giăng tối đâu là [Em] lối anh đi tìm em

[F] Em anh đôi ta mỗi người một [G] nơi chia ly bất ngờ

[Am] Có mấy ai hiểu được nỗi [Em] đau trong ta gánh chịu

[F] Con tim anh [G] đang hao gầy vì [Am] nhớ em.

T-ĐK:

[F] Em nơi đâu [G] đấy cuộc sống em [Am] thế nào

[F] Em nơi đâu [G] đấy không biết [C] ra sao

Nếu biết [F] trước đau như [G] vậy thì anh [Em] đã chẳng để em [Am] đi

Để giờ [F] đây nỗi đau biệt [G] ly khóc than [Am] ai giờ.

 

ĐK:

Ngày nào

câu nói yêu [Am] thương mà giờ đây lệ vương mắt [Em] u buồn

Chẳng lẽ duyên kiếp đôi [F] ta chỉ là gặp nhau để rồi vỡ [G] tan vậy

Anh vẫn luôn thấy trong [Am] lòng mình hình bóng em dằn xé [Em] trong anh

Tại sao đôi ta có [F] duyên gặp nhau nhưng duyên [G] nợ lạc mất [Am] nhau.

Thật sự anh chẳng thể [Am] quên đi môi chạm môi ngày ấy mất [Em] đâu rồi

Từng làn hơi ấm trao [F] nhau kỷ niệm đậm sâu sao [G] xoá nhòa

Chỉ là em đã ra [Am] đi rồi còn mọi thứ dường như chẳng [Em] thay đổi

Nếu em chỉ là làn [F] mây thì thôi cứ [G] để gió cuốn [Am] đi.

RAP:

Em [F] à ngày mà em bước ra [G] đi em nói đôi ta có duyên không [Am] nợ

Thì thôi anh để em đi giống như những gì mà em đã [F] muốn

Nhưng mà anh hiểu một [G] điều duyên nợ chỉ là cái [Am] cớ

Cho những cuộc tình khi đã dang dở

Nếu em thực sự yêu [F] anh thì có nhiều cách để mình bên [G] nhau

Hạnh phúc nào chẳng thương [Am] đau ai yêu mà chẳng giận hờn

Nhưng sau điều đó họ tìm đến [F] nhau

Nhiều lần anh bỏ sĩ [G] diện để mà có thể đối diện với [Am] em

Chỉ mong một lời giải thích nhưng sao em ơi em quá vô [F] tình.

T-ĐK:

Em đang nơi đâu [G] đấy anh đau thế [Am] này

[F] Em nơi đâu [G] đấy không biết [C] ra sao

Từng

câu [F] hỏi tự tuông [G] trào

Rồi tự [Em] anh thấy lòng tự [Am] đau

Phải làm [F] sao để cho yêu [G] thương như ngày [Am] nào.

 

ĐK:

Ngày nào

câu nói yêu [Am] thương mà giờ đây lệ vương mắt [Em] u buồn

Chẳng lẽ duyên kiếp đôi [F] ta chỉ là gặp nhau để rồi vỡ [G] tan vậy

Anh vẫn luôn thấy trong [Am] lòng mình hình bóng em dằn xé [Em] trong anh

Tại sao đôi ta có [F] duyên gặp nhau nhưng duyên [G] nợ lạc mất [Am] nhau.

Thật sự anh chẳng thể [Am] quên đi môi chạm môi ngày ấy mất [Em] đâu rồi

Từng làn hơi ấm trao [F] nhau kỷ niệm đậm sâu sao [G] xoá nhòa

Chỉ là em đã ra [Am] đi rồi còn mọi thứ dường như chẳng [Em] thay đổi

Nếu em chỉ là làn [F] mây thì thôi cứ [G] để gió cuốn [Am] đi.