Duyên nợ trần gian

1. Nói em [Em] nghe một

câu thật tâm ngừơi ơi

Tình chúng [Bm] ta chẳng lẻ đến đây rồi thôi

[G] Lòng này còn yêu anh nhiều lắm

Nhẫn tâm [Am] anh bước đi bỏ em thật [D] sao

 

2. Trách chi [Em] em tình ta giờ đây lìa xa

Là cũng [Bm] do lỗi lầm của em mà ra

Từ [G] Ggờ đừng than em đừng trách

Ước mơ [Am] xưa chúng ta vỡ tan từ [D] đây

[Em] Và rồi đường tình chia hai [G] lối

Nụ cười [C] kia từ đây lặng nhìn trên khóe môi

[Em] Một ngừoi một nơi xa [G] xôi

Và anh [C] sẽ mãi mãi hạnh phúc bên [D] ai.

 

ĐK: Tình yêu [G] ta như giọt sương đọng trên [Bm] lá giữa đêm vắng

Giọt sương [C] kia đã vụt tan kia nắng [Bm] mai vừa sang,

Tại vì [Am] sao hỡi anh đến cho [Em] em mơ mộng

Rồi [C] anh lặng lẽ bỏ [D] đi

Đừng buồn [G] chi ơi người ơi đừng than [Bm] trách nữa em hỡi

Vì đôi [C] ta không hợp nhau không thể [Bm] đi chung đường

Giờ nói [Am] sao cũng vậy thôi vì anh [Bm] đã nói ra rồi

Còn mình [C] em biết phải làm [Bm] sao khi mất anh [Em] rồi