Duyên phận con gái

1. Khi lên mười tám bao anh [Em] phải lòng

[D] Ba me thường [G] nói hãy liệu [Am] cho xong

Mẹ [Em] ba không nài [B] ép, mong con có đấng ông [Em] chồng

[D] Trong giới giàu [Em] sang

 

Em nghe mẹ nói em suy [Em] nghĩ nhiều

[D] Cao sang quyền [G] quý thương mình [Am] bao nhiêu

Tinh [Em] yêu đâu được [B] bán, nên em cứ vẫn vui [Em] đùa

[D] Như lúc còn [Em] thơ [D] [Em]

 

ĐK: Rồi chiều hôm nao đổ [Em] mưa chàng trú bên hiên nhà

Nhìn trời mưa lên tiếng [G] ca như bày tỏ nỗi niềm [F] riêng

Ôi lòng [Em] em chơi [D] vơi giữa hồn nhạc [C] đắm đuối

Em [D] ra thấy chàng [Em] mỉm cười

 

2. Tơ duyên chợt đến em đâu [Em] có ngờ

[D] Em yêu người [G] đó với tình [Am] đơn sơ

Mẹ [Em] ba em đồng [B] ý tuy anh chẳng phải sang [Em] giàu

[D] Nhưng mối tình [Em] sâu

 

Bao năm hạnh phúc em vui [Em] với chàng

[D] Tuy không giàu [G] có nhưng giaù [Am] thương yêu

Tình [Em] yêu anh nghệ [B] sĩ, chung xây mái ấm gia [Em] đình

[D] Trong túp lều [Em] xinh