Duyên trả nợ đời

1. Đêm lang thang một [Dm] mình trời sương khuya lạnh [F] giá

Tâm tư mang ưu [Dm] phiền quên người càng nhớ [Gm] thêm

Giờ ai đi xa [A7] mãi luyến lưu sao vọng [Dm] về

Đơn côi trong cô [C] quạnh tình đầu khó nhạt [Dm] phai.

 

2. Nhớ đêm trăng giá [Dm] lạnh màn sương che mờ [F] lối

Quán vắng xưa ta [Dm] ngồi người nói chẳng xa [Gm] tôi

Giờ em bên người [A7] mới tôi mãi mất em [Dm] rồi

Nỗi nhớ thương đau [C] vùi đêm khóc tình mồ [Dm] côi.

 

ĐK:

Em ơi có [Gm] hiểu cuộc đời anh yêu chỉ mỗi em [Dm] thôi

Mộng trèo [C] cao sang ngang em lừa [F] dối

Nay mất thật [A7] rồi trách đời bạc như [Dm] vôi.

 

3. Đêm vây kín cuộc [Dm] đời quên sầu bằng khói [F] thuốc

Những đêm bên men [Dm] rượu say tìm quên dáng [Gm] xưa

Người sao se duyên [A7] lỡ kiếp trước ta nợ [Dm] người

Nay thôi trả hết [C] rồi ta còn hoài nỗi [Dm] đau.