Duyên Trời phận ta

1. Từ ngày tha [Bm] hương lên đô [A] thành dãi nắng dầm [Bm] sương

Thấm đượm mồ [E] hôi , nhưng lòng [A] tôi ý chí không [D] thôi

Cố gượng đôi [A] tay, vượt qua giông bão cuộc [D] đời.

Hẹn một ngày [A] mai , anh trở [F#m] lại thăm người em[Bm] yêu

 

2. Người ở miền [Bm] xa ,đã bao [A] lần nhớ đến tình [Bm] tôi

Nhớ kỷ niệm [E] xưa , đôi chúng [G] mình chung [A] bước đêm [D] trăng.

Dáng nhỏ bờ [F#m] vai làn [A] môi ánh mắt dịu [D] hiền .

Duyên bởi do [E] trời , mong phận [F#m] mình sẽ tròn nên [Bm] đôi

 

ĐK: Tuy xa....chẳng cách xa [E] lòng

Xây đắp hương [G] tình khi [E] màu áo chưa [D] phai

Dù đời chông [F#m] gai , lòng [A] ta vẫn nhớ nhau [D] hoài

Để tình trong [F#m] xanh , ánh nắng [A] hồng tô đẹp tình [Bm] quê

 

3. Dù ở nơi đâu ,anh vẫn [A] trọn thương nhớ về [Bm] em.

Lòng buồn miên [E] mang, khi tình [A] ta xa cách đôi [D] nơi

Mình về bên [F#m] nhau cùng [A] chung hơi thở cuộc [D] đời

Mong ước đôi [E] mình, ta sẽ [F#m] cùng nắm chặt đôi [Bm] tay