Duyên và nợ

Tình [Dm] cảm ta bao lâu nay chẳng lẽ giống [Am] như một tờ giấy trắng

Hạnh [Dm] phúc ôi sao mong manh tựa như nét [Am] chữ vậy

Dần phai theo [Dm] tháng ngày, dẫu cho ta [Am] cố giữ lấy.

Người [Dm] nói yêu anh thương anh để những yêu [Am] thương giờ là quá khứ

Ngày [Dm] đó nếu biết hôm nay thì anh đã [Am] chối từ

Chẳng yêu em [Dm] hết mình , chắc nay sẽ [Am] không, không [A7] khóc

 

Đk : Đừng nói [Dm] nữa em ơi đừng nói nữa

Ngàn lời em [Am] nói hôm nay là dư thừa

Tình ta [Dm] quá nên thơ mà em [Am] nỡ hững hờ

Vứt [Gm] hết bao yêu thương mà ta một thời [A7] mộng mơ

Trời không [Dm] nắng không mưa và không mây

Người không [Am] đến không yêu thì không phải

Giờ hai [Dm] đứa nơi đây mà [Am] vẫn chia tay

Chẳng [Gm] lẽ yêu thương là rủi may người ta thường [A7] nói hên xui [Dm] là vậy

* Tình yêu [Dm] đến với nhau là do duyên

Ta đã có [Am] duyên nhưng xui là chẳng nợ.

Tình ta [Dm] giống như hoa, đẹp [Am] lúc ban sơ

Sớm [Gm] nở rồi mau tàn đi, đẻ lại thân héo [A7] khô