Em Gái An Giang

 

1. Tôi [Am] đến An Giang một buổi [C] chiều thu [Am] vàng

Em đến công [Dm] viên mắt nhung [E] gặp ngỡ [Am] ngàng

Người khách du bỗng bối rối, [Dm] lòng xuyến xao chẳng dám nói

[Am] Nhưng tình trong như [C] đã mến [E] em đẹp dịu hiền suối tóc xõa [Am] mềm

Áo mỏng thướt [C] tha, thon tay ngọc [Am] ngà, thẹn thùng hồng [E] lên đôi má

 

2. Tôi [Am] đã quen em rồi mỗi [C] lần tan [Am] trường,

Ta sánh vai [Dm] nhau đến khuôn [E] viên giáo [Am] đường

Tình ý trao bằng ánh mắt, [Dm] đẹp xiết bao ngàn tiếng hát

[Am] Ru tình ta lên [C] cao vút [E] cao, rồi một chiều ta xa cách [Am] nhau

Phút cuối luyến [C] lưu, phút cuối thương [Am] chào,

Chạnh buồn hồn [E] dâng nỗi [Am] đau.

 

[Am] Ôi xa xôi [C] vắng những chiều lá thu [Am] rơi

Xa cách [F] nhớ nhung ngàn nhớ nhung [Am] ơi

Đôi mắt huyền long lanh, như sóng [E] hồ lấp lánh ánh chiều rơi

 

[Am] Ơi An Giang [C] hởi thương này biết sao [Am] nguôi

Hương lúa [F] chín bên dòng nước êm [Am] trôi

Thương ánh bình minh tới, vương nắng [E7] chiều phơi phới gió căng [Am] diều.

 

3. Tôi [Am] đã yêu em từ buổi [C] chiều thu [Am] vàng,

Khi nắng nghiêng [Dm] vai ánh dương [E] hồng huy [Am] hoàng

Thành phố thơ mộng yêu ơi, [Dm] dù cách xa tình muốn tới

[Am] Cho lòng trai như [C] quên lãng [E] du, hẹn một ngày hoa nắng gió [Am] ru

Sẽ đến với [C] em, bên sông nước êm [Am] đềm, huyền tình đổ [E7] bến An [Am] Giang