Em một mình quen rồi

1. [C] Anh đã từng chịu những hơi [Em] ấm không trọn vẹn

Khi bên [Am] em...hãy nói em nghe như [Em] vậy đúng không anh

Dừng và [F] yêu thương thêm là hai thứ ta [Em] đành phải chọn [Am] thôi

Nhưng từ [Dm7] lâu em đã biết

câu trả [G] lời.

 

2. [C] Chúng ta tìm được nhau không [G] dễ như xa nhau

Từng đã [Am] hứa bên nhau đến lúc trắng mái [Em] đầu

Em luôn [F] muốn yêu anh bình yên mà [Em] sao anh chẳng an [Am] nhiên

Chân [Dm7] thành nhưng em đã [Em] nhận lại được [Am] gì.

 

ĐK:

Gần mình [C] em khó đến thế [G] sao anh ơi chỉ [Am] mình em thôi [Em]

Rời xa [F] em đến với một [G] người là cách [C] anh thương em

Duyên trời đưa [F] lối ta yêu nhau nhưng [Em] dài lâu phải do [Am] mình

Anh [Dm7] chọn một thời nắng [Em7] hơn một đời [Am] ấm.

Từ trong [C] thâm tâm em nói [G] quên anh đi rồi [Am] mai sẽ khác [Em]

Dừng lại [F] yêu thương thôi chẳng [G] muốn yêu thêm một [C] lần

Mưa rồi cũng [F] nắng thôi anh ơi [Em] một mình em quen [Am] rồi

Em [Dm7] về nơi hai chúng [Em] ta không cùng [Am] lối.

([F] Vẫn biết rằng chia tay làm ta đớn [C] đau trăm ngàn đời

Nhưng [Dm7] tốt hơn khi bên [G] nhau chẳng thấu một [C] lời

Giờ anh [F] đã không còn xứng đáng với [Em] em nữa rồi [Am]

Em hãy [Dm7] tìm một tình yêu [G] mới thay [C] anh...”)