Giấc mơ dang dở

1. Đêm đông lạnh [Dm] bóng đổ dài trên [Bb] vách

Nỗi cô [C] đơn xé [Bb] nát [A7] mảnh hồn [Dm] riêng

Em yêu anh trong đớn [Bb] đau tuyệt [Gm] vọng

Tình cho [C] không theo [Am] gió theo [F] mây.

Có nhiều [Dm] đêm thao [Gm] thức nhớ về [C] anh

Trong khi anh lại [Bb] mơ về kẻ [A7] khác

Em tự [Dm] hỏi cớ [C] sao mình ngơ [A7] ngẩn

Mãi làm khổ [C] mình trước [A7] kẻ lạ [Dm] xa.

 

ĐK:

Anh ra [Dm] đi anh ra đi giữa mùa đông năm [Bb] ấy

Lá vàng [C] nào rơi [A7] rụng cuối trời [Dm] mây

Và như [Bb] thế là [Dm] giấc mơ dang [A7] dở

Để vết [C] hằn sâu [A7] lắng trái tim [Dm] rơi.

 

2. Con tim tội [Dm] lỗi đem lòng thương [Bb] nhớ

Những yêu [C] thương ta [Bb] đã [A7] trao về [Dm] nhau

Tay trong tay ôi [Bb] tháng năm ngọt [Gm] mật

Nào ngờ [C] đâu mưa [Am] bóng mây [F] bay.

Phụ tình [Dm] nhau sao [Gm] nỡ phụ tình [C] nhau

Sao trao nhau những [Bb] ân tình mang [A7] trá

Em tự [Dm] hỏi cớ [C] sao mình ngơ [A7] ngẩn

Mãi làm khổ [C] mình trước [A7] kẻ lạ [Dm] xa.

 

ĐK:

Anh ra [Dm] đi anh ra đi giữa mùa đông năm [Bb] ấy

Lá vàng [C] nào rơi [A7] rụng cuối trời [Dm] mây

Và như [Bb] thế là [Dm] giấc mơ dang [A7] dở

Để vết [C] hằn sâu [A7] lắng trái tim [Dm] rơi.