GIẬN HỜN – Nguyễn Đình Chương

1. Hờn dỗi làm [Dm] chi để rồi cô đơn phòng [Dm] vắng

Gối riêng mình [C] anh chiếc đơn lạnh lẽo vô [Dm] cùng

Gió khuya lồng [Dm] lộng quanh quẩn vẫn thao thức [Dm] hoài năm canh

Vấn vương nặng [Dm] lòng trông ngóng em vẫn chưa [Am] về.

 

2. Buồn lắm người [Dm] ơi dỗi hờn chia xa lời [Dm] nói

Mấy hôm mà [C] anh ngỡ như nhiều năm tháng [Dm] dài

Vắng em lòng [Dm] càng nhung nhớ sớm mau hết [Dm] giận em ơi

Để anh được [Dm] nhìn dôi mắt ru hồn mê [Dm] say.

 

Em ơi em [Dm] ơi trốn nhau ngày nắng hạ [Am] vàng

Cho bao

câu [C] thơ chữ nghiêng mực nét vật [Am] vờ

Giận hờn chi khiến ta [Dm] thêm buồn bã chiều nay không [Dm] em

Nhớ em ngắm trời [Gm] mây nhớ bao đêm [Dm] ngày.

 

3. Bỏ hết hờn [Dm] ghen em à thôi không giận [Dm] nữa

Trái tim mình [C] luôn có nhau sưởi ấm mỗi [Dm] ngày

Chớ nên giận [Dm] chi cho lắm để không lỡ [Dm] chuyện yêu đương

Đúng sai làm [Dm] gì em hỡi [Am] sẽ rồi qua [Dm] đi.