Gió đưa ngan ngát hương dừa

1. Em nhớ chuyện ngày [C] xưa em làm lính [Em] hầu còn anh là thái [C] tử

Trò chơi khi [F] bé bên gốc dừa sau [G7] hè hỏi anh nhớ không [C] anh

Ngày đó em ngây [Em] thơ nên nào dám đâu than [Am] phiền

Rồi mắt em rưng [F] rưng cho lệ ướt đôi mi [Dm] huyền

[G] Đòi được làm công chúa cao [C] sang

Thương [Am] em anh chỉ biết dỗ [G] dành

Nín [Dm] đi anh [G7] sẽ làm quân [C] hầu

 

ĐK: Rồi thời gian lặng [F] lẽ xa cách mấy xuân [C] rồi chưa trở vể thăm [Em] em [Am]

Hôm ấy anh ra [Dm] đi khi chưa làm quân [G7] hầu trong trò chơi công [C] chúa

Đường đời muôn vạn [F] lối nhưng vẫn nhớ thương [C] về khung trời mộng mơ [Em] xưa [Am]

Để người xa [Dm] xứ quay gót giang [G7] hồ trở về thăm chốn [C] xưa.

 

2. Qua lối ngõ nhà [C] em cây dừa vẫn [Em] còn tìm đâu nàng công [C] chúa

Lặng nghe trong [F] gió man mác lời ru [G7] buồn lời ai hát ru [C] con

Lời hát ru như [Em] ai thầm trách ai vô [Am] tình

Lời hát nghe mênh [F] mang như một cánh hoa xa [Dm] cành

[G] Mà hàng dừa xưa vẫn tươi [C] xanh

Anh [Am] đi như người khách độc [G] hành

Gió [Dm] đưa ngan [G7] ngát mùi hoa [C] dừa.