Gió quê

1. Gió [Em] quê, [A] xuôi về phương [Em] nao

Chiều nay cơn [G] gió đành cuốn [A] trôi mấy ngọn [Em] tình

Để tôi một [D] mình, một [Em] mình lẻ bóng đơn [G] côi

Tình xưa chung [Bm] lối, mà cớ [A] sao bỏ bạn nơi [Em] này.

 

2. Gió [Em] ơi, [A] gió thổi về [Em] đâu

Lời ru chan [G] chứa mà trách [A] ai lỡ nhịp ân [Em] tình

Ngọn gió vô [D] tình, mang [Em] người em gái miền [G] xa

Rồi cơn gió [Bm] ấy theo người [A] ta bỏ biệt quê [Em] nhà.

 

ĐK:

Người [A] ta lấy chồng miền xa

Bỏ quên con [Em] nước lẻ [A] loi khóc bạn đâu [Em] rồi

Bởi do trời xuôi [A] tình ngang trái người [Em] ơi

Tình trôi theo [Bm] gió đành lẻ [A] đôi cách biệt hai [Em] miền.

Buồn [A] mang mối tình dở dang

Người sau thay [Em] đổi mà dễ [A] quên tiếng hẹn

câu [Em]

Để cho người thương một [A] người rời xa chốn [Em] quê

Tình ai đâu [Bm] nỡ, đành rẽ [A] đôi én nhạn xa [Em] bầy.