Giọt lệ rơi

Đêm [A] đã [E7] qua sương đã [A] tan, cuộc tình vội đi trong phút [F#m] giây.

Đời người hợp [D#] tan như bóng [E7] mây, lệ sầu còn rơi giữa đêm trăng [A] gầy.

Sông [A] vẫn [E7]] trôi xa biển [A] khơi, bụi trần mừng vui đêm hóa [F#m] thân.

Lạc vào đời [D#] nhau thêm bão [E7] giông tình sầu bao năm chết theo bóng [A] đêm.

Nhớ [A] dấu chân qua ngàn núi đồi dẫu [F#m] biết xuân một lần say [E] đắm.

Còn đây giọt nước mắt rơi, nhớ [A] bóng ai mơ màng bên mái lầu.

Đã [F#m] mấy thu dệt vần thơ [E] sầu, làm vết thương soi đời [A] nầy.

Sông vẫn [F#m] trôi xa biển [A] khơi, một lần chợt nghe hoa lá [F#m] rơi.

Đời làm phong [D#] ba thêm tả tơi, để lại cho nhau tiếc [E7] thương Còn [A] vương.

Nhớ [A] dấu chân qua ngàn núi đồi dẫu [F#m] biết xuân một lần say [E] đắm.

Còn đây giọt nước mắt rơi, nhớ [A] bóng ai mơ màng bên mái lầu.

Đã [F#m] mấy thu dệt vần thơ [E] sầu, làm vết thương soi đời [A] nầy.

Sông vẫn [F#m] trôi xa biển [A] khơi, một lần chợt nghe hoa lá [F#m] rơi.

Đời làm phong [D#] ba thêm tả tơi, để lại cho nhau tiếc [E7] thương còn [A] vương.

Một lần chợt nghe hoa [F#m] lá rơi đời làm phong [D#] ba thêm tả tơi.

Để lại cho nhau tiếc [E7] thương... Còn... [A] vương...