Giọt rượu bơ vơ

1. Rót ly rượu đắng cho vơi niềm [Em] đau

Hắt hiu một bóng khi đêm chìm [Am] sâu

Người [C] đi có bao giờ ngoảnh lại

Để [Bm] ta úa theo hòn cỏ dại

Giọt [F] mưa nhớ ai cùng đêm thở [B7] dài.

 

2. Rót ly rượu đắng hỏi người về [Em] đâu

Ngắm lên trời cao thương một vì [Am] sao

Người [C] đi cuốn theo làn gió nào

Biển [Bm] đêm sóng chưa dừng thét gào

Hồn [F] ai lá rơi rụng [B7] bao hư [Em] hao.

 

ĐK::

Người đã quên thật sao để lạnh lùng [A7] gối chăn

Để bóng ai từng [D7] đêm cuộn mình trong [G] giá băng

[C] Mắt môi nào đã hằn [F] sâu nỗi nhớ

Khóc cho mùa [Am] đông cuộc tình đổ [B7] vỡ.

Tình trói ta vào đêm cùng giọt rượu [A7] đắng cay

Người nhốt ta vào [D7] đêm chỉ còn sương [G] khói bay

[C] Dĩ vãng nào đã chìm [F] vào trăng sao

Thấm giọt rượu [B7] đắng vầng trăng úa [Em] màu.

 

3. Hỏi ly rượu sẽ đi ta về [Em] đâu

Cánh chim buồn bã nghiêng bênh vực [Am] sâu

Vùi [C] quên bước chân nào hững hờ

Buồn [Bm] trôi biết đâu là bến bờ

Về [F] đâu hỡi ly rượu [B7] đêm bơ [Em] vơ.