Gởi em trùng dương

1. Em [Am] đứng bên kia trùng dương xa

[Dm] Bài hát xưa đã [C] nhạt nhòa

[D] Mắt ngóng từng ngọn [F] gió tới

[E7] Có ta ngồi mỏi [Am] mong em

Nỗi [B7] buồn bước qua ngày [E7] bước tới.

 

2. Em [Am] tóc xưa buông dài như tơ

[Dm] Nhành vĩ căng ơi [C] nhiệm mầu

[D] Lướt qua dây đời [F] bão tố

[E7] Chiếc vĩ cầm đời [Am] ta

Rung tiếng [B7] lên thiết tha lời [E7] chí phúc

[D] Có khi nao mà lãng quên?

 

ĐK1:

Ta [Bbm] đứng hát lời mỏi [A] mê xa

[A7] Cánh tay đưa ra [Dm] quờ quạng

[F] Giữa thinh không bay [G] ngậm ngùi

[E7] Lời chim kêu mất [Am] núi... ơi

[Em] Tiếng kêu [E7] về vô [Am] cùng.

[Am] Trùng dương ơi vắng [Ab] người

[Dm] Lòng ta khô mất [Am] rồi

[E7] Giòng sông kia thấy [C] đâu

[E7] Một nơi chốn trôi [Am] về.

 

3. Ta [Am] lớn lên theo từng gian nan

[Dm] Cuộc viễn chinh vô [C] tận này

[D] Sớm mai nào người [F] dũng sĩ

[E7] Bước quay về nhìn [Am] coi

Thành quách [B7] xưa dấu hoang tàn [E7] quá đỗi

[D] Khói bay qua trời xót xa.

 

ĐK2:

Em [Bbm] đã đi qua từ [A] bao lâu

[A7] Dấu chân nghe đã [Dm] nghìn đời

[D] Dấu yêu xưa dẫu [G] nhạt rồi

[E7] Vàng son xưa dẫu [Am] nát thôi

[Em] Dỗ cho [E7] lòng tiếng [Am] cười

[Am] Trùng dương ơi vắng [Ab] người

[Dm] Lòng ta khô mất [Am] rồi

[E7] Giòng sông kia thấy [C] đâu

[E7] Một nơi chốn trôi [Am] về.

[Am] Trùng dương ơi vắng [Ab] người

[Dm] Cuộc tâm duyên lỡ [Am] rồi

[E7] Một đời khác sẽ [C] về

[E7] Cùng tan giữa ngàn [Am] khơi.