Hà Nội chiều ấy

Hà Nội chiều [G] ấy, lá sấu rụng vàng đường phố

Xào xạc [C] gió cuốn vỉa [Am] hè, những chiếc [Bm] lá đuổi [Am] nhau

Như sóng [Em] cuộn nồng [G] nàn quấn quýt bàn [C] chân [D]

Hà Nội chiều [G] ấy dịu dàng cái rét nàng [D] Bân [G7]

Hà Nội chiều [C] ấy, cái lạnh thấm vào nỗi [Am] nhớ

Bách Thảo lặng [D] trầm, yên ả heo [G] may.

Hà Nội chiều [C] ấy, lãng đãng Hồ [Bm] Tây

Sương choàng mỏng [C] manh

Thanh âm loãng [Am] tan mất hút cuối [D] trời

Những nỗi day dứt chơi vơi vọng [G] về.

Hà Nội chiều [G] ấy, ta một [Am] mình lang [F] thang

Ta muốn ôm [Am] Hà Nội vào lòng

Thắm thiết [C] như chưa bao giờ [D] thế

Cho thỏa nỗi [D7] niềm xa cách lâu [G] nay.