Hà Nội có phải là anh

tone [G]

 

dạo quanh con phố [Am7] quen

[D7]chờ đèn đường sáng [Bm7] lên

[E7]mình cùng lướt [Am7]qua bóng hồ gươm, [D7]cây ngả nghiêng,

hít một hơi để cảm [Bm7]nhận hương hà [E7]nội yêu dấu

 

ngồi sau con [Am7]cub năm mươi

[D7]thỉnh thoảng nghe tiếng[Bm7] “em ơi”

[E7]“mình đi với [Am7]nhau không cần tới nơi nào [D7]đông,

ra bốt cà phê và [Bm7]đôi bạc sỉu là [E7]xong”

 

vì hà nội này [Am7]bé lắm anh [D7]ơi

đất chật người [Bm7]đông, chẳng ai chờ [E7]đợi

mà thì giờ cạnh [Am7]nhau chẳng có bao [D7]nhiêu

lạnh lòng, thôi [Bm7]em xin được nói đôi [E7]điều

 

vì dù em nhỏ [Am7]bé lắm anh [D7]ơi

nhưng tình yêu cho [Bm7]anh lớn nhất trên [E7]đời

và dù người [Am7]ta có nói thế [D7]nào

thì mặc người [Bm7]ta, tim em vẫn mãi thét [E7]gào

 

[Am7]tên [D7]anhhhh

[Bm7]tên anhhhh[E7]

 

nhìn bầu trời[Am7] xanh, suy nghĩ quẩn[D7] quanh

rằng hà nội là[Bm7] đây, hay là[E7] anh?