Hai nửa hồn quê

1. Hai nửa hồn [D] quê, cho đời [A] ta thương nhớ đêm [D] ngày

[D7] Từ ngàn dặm [G] xa, ta nhớ [D] về cánh diều tuổi [F#m] thơ

[Bm] Nhớ cha nhớ [D] mẹ già, mái [Am] nhà, hàng [Bm] cau giếng [F#m] nước

[Em] Quanh quanh xóm giềng [Bm] gần, có [A] bạn đùa vui dưới [A7] trăng.

 

2. Ta ở thành [D] đô, nơi đèn [A] hoa che ánh trăng [D] ngà

[D7] Cuộc đời bôn [G] ba, nơi xứ [D] người hối hả ngược [F#m] xuôi

[Bm] Áo hoa gấm [D] lụa là, có [Am] mờ đường [Bm] xưa lối [F#m]

[Em] Bao năm cách biền [Bm] biệt, có [A] còn hồn quê thiết [D] tha.

 

ĐK:

Dù ở [D] đâu, lòng [Bm] ta sâu [A] nặng tình [D] quê hương

[G] Sông biển trùng [Em] dương, ngàn [Bm] thương đưa đàn cá [A] ngược dòng

[G] Ta đi giữa [A] cuộc đời, nặng [G] hai bên nỗi [Bm] nhớ

[F#m] Nơi sâu lắng [A] nguồn cội, và [Em] miền đất hứa mến [A] thương.

Cuộc đời [D] ta, gần [Bm] xa đâu [A] ngại gì [D] phong ba

[G] Thương thuở nằm [Em] nôi, nặng [Bm] mang ân tình với [A] nguồn cội.

[G] Mang thương nhớ [A] vào đời, tình [G] như cây với [Bm] đất.

[F#m] Mai sau lá về [A] nguồn, vẫn [A7] là hai nửa hồn [D] quê.